Thứ Hai, 26 tháng 3, 2012

Sáu cách gây thiện cảm - Dale Carnegie - P6

Chương sáu

Làm sao cho người ta ưa mình liền

Hôm nọ tôi lại sở Bưu điện. Khi đợi tới lượt tôi để gởi thư bảo đảm, tôi để ý tới bộ
mặt chán chường của thầy thư ký. Một cuộc đời ngày ngày cân thư, bán cò, biên
chép như vậy tất nhiên không thú gì hết. Tôi tự nhủ: "Ráng làm vui cho anh chàng
này một chút, làm cho y nở một nụ cười... Muốn vậy, phải khen y cái gì mới được.
Thử kiếm xem y có cái gì thực đáng khen không?". Không phải dễ, vì mình không
quen người ta. Nhưng trường hợp hôm đó rất dễ vì thầy thư ký ấy có bộ tóc rất
đẹp.


Vậy, trong khi thầy ấy cân thư của tôi, tôi nói: "Tôi ước ao có được bộ tóc như
thầy!".


Thầy ấy ngửng đầu lên hơi ngạc nhiên, nét mặt tươi cười và nhũn nhặn trả lời:
"Bây giờ nó đã kém trước rồi". Tôi nói rằng trước ra sao không biết, chứ bây giờ
tóc thầy còn đẹp lắm. Thầy rất hoan hỉ. Chúng tôi nói chuyện vui vẻ một lúc. Khi
tôi ra về, thầy ấy nói thêm: "Thưa ông, quả đã có nhiều người khen tóc tôi".
Tôi dám cuộc với bạn rằng bữa đó thầy về nhà, vui như sao, kể lại chuyện cho vợ
nghe và buổi tối, khi rửa mặt, ngắm bộ tóc trong gương, tự nhủ, "Kể ra tóc mình
đẹp thiệt".


Khi tôi kể lại chuyện đó, một người học trò tôi hỏi: "Nhưng ông muốn cầu người
đó điều chi?".


Tôi muốn cầu người đó điều chi ư? Trời cao đất dày! Nếu chúng ta ích kỷ một cách
ti tiện đến nỗi không phân phát được một chút hạnh phúc cho người chung quanh,
đến nỗi hễ khen ai là cũng để hy vọng rút của người ta cái lợi gì, nếu tim ta không
lớn hơn trái ổi rừng, thì chúng ta có thất bại cũng là đáng kiếp.


Nhưng quả tôi có cầu anh chàng đó cho tôi một vật, một vật vô cùng quý báu: là sự
hài lòng cao thượng vì đã có một hành vi hoàn toàn không vị lợi, một hành vi nhân
từ mà ta sẽ vui vẻ nhớ tới hoài.


Có một định luật quan trọng nhất mà chúng ta phải theo khi giao thiệp. Theo nó thì
việc gì cũng hóa dễ, trở ngại gì cũng thắng được, ta sẽ có vô số người thương, sẽ
thành công và vui sướng.

Nếu làm trái luật đó tức thì những nỗi khó khăn sẽ hiện ra. Luật đó là: "Luôn luôn
phải làm cho người cảm thấy sự quan trọng của họ". Như trên kia tôi đã nói, giáo
sư John Dewey cho rằng thị dục huyễn ngã là thị dục mạnh nhất của loài người.
Chính thị dục đó làm cho người khác loài vật.


Trong mấy chục thế kỷ, các triết nhân tìm kiếm những định luật chi phối những sự
giao thiệp giữa người với người và tất cả những sự tìm tòi đó đều đưa đến mỗi một
quy tắc không mới mẻ gì, một quy tắc đã có từ hồi nhân loại mới có sử. Ba ngàn
năm trước. Zoroastre đã dạy quy tắc đó cho dân Ba Tư thờ thần lửa. Hai mươi bốn
thế kỷ trước, Khổng Tử đã giảng tới nó. Lão Tử cũng đã đem ra dạy học trò.
Năm thế kỷ trước Thiên Chúa giáng sinh, Đức Thích Ca đã tuyên bố nó trên bờ
sông Hằng, mà quy tắc đó đã được phép trong sách đạo Bà La Môn, một ngàn năm
trước khi Đức Thích Ca ra đời.



Sau này, Đức Giê Su đem nó ra giảng trên những đồi đá ở xứ Judée. Tư tưởng đó
tóm tắt trong một câu này, có lẽ là định luật quan trọng nhất trong thế giới:
"Con muốn được người ta cư xử với con ra sao thì con cư xử với người ta như
vậy".


Bạn muốn những người bạn gặp gỡ đồng ý với bạn. Bạn muốn người ta thừa nhận
tài năng của bạn. Tự thấy mình quan trọng trong khu vực của bạn, bạn thấy thích.
Bạn ghét những lời tán dương giả dối thô lỗ, nhưng bạn cũng thèm khát những lời
khen thật. Bạn muốn bạn thâm giao với bạn đồng nghiệp cực lực tán thành và
không tiếc lời ca tụng bạn. Hết thảy chúng ta ai cũng muốn như vậy.

Vậy chúng ta hãy tuân lời Thánh kinh: "Muốn nhận của người ta cái gì thì cho người ta cái đó".

Ta cần phải xử sự như vậy khi nào? Bằng cách nào?... ở đâu?... Xin đáp: Bất kỳ lúc
nào và bất kỳ ở đâu.



Một hôm, tới một sở thông tin, tôi hỏi một thầy ký chuyên môn tiếp khách, chỉ cho
tôi phòng làm việc của bạn tôi, ông Henri Souvaine. Bận một chế phục sạch sẽ,
thầy ta có vẻ tự đắc giữ việc chỉ dẫn đó lắm. Thầy trả lời tôi rõ ràng từng tiếng
một: "Henri Souvaine (ngừng một chút) lầu 18 (ngừng một chút) phòng 1816".
Tôi sắp chạy lại thang máy. Nhưng tôi ngừng lại và quay lại nói: "Tôi khen thầy.
Thầy đã chỉ đường cho tôi một cách rõ ràng, thông minh lắm. Thầy có giọng nói
của một tài tử. Cái đó hiếm lắm".

Tươi như bông hoa, thầy giảng cho tôi nghe tại sao mỗi lần thầy ngừng lại và nói
rõ ràng từng tiếng.


Những lời tôi khen làm cho thầy cao lên được vài phân. Và trong khi bay lên lầu
thứ 18, tôi cảm thấy rằng chiều hôm đó tôi đã làm tăng được đôi chút cái tổng
lượng hạnh phúc của nhân loại.


Đừng bảo phải là một quốc vương trên ngai vàng hay là một đại sứ của Mỹ ở Pháp
mới cần thi hành triết lý đó. Bạn có thể dùng thuật đó mỗi ngày.
Chẳng hạn, bạn đòi món khoai chiên mà chị hầu bàn đưa lên món khoai nghiền,
bạn chỉ cần nói ngọt ngào: "Tôi ân hận vì làm phiền chị, nhưng tôi thích món khoai
chiên hơn", thì chị đó vui vẻ trả lời ngay: "Không sao, thưa ông, để tôi đổi hầu
ông", vì chị ấy cảm động khi thấy được bạn kính trọng.


Những câu ngăn ngắn như: "Xin lỗi đã làm phiền ông... xin ông có lòng tốt... ông
làm ơn..." và sau cùng không quên hai chữ "cám ơn" là một thứ dầu làm trơn tru bộ
máy sinh hoạt hằng ngày của ta mà lại là dấu hiệu của một sự giáo dục tốt nữa.
Xin bạn nghe chuyện nhà viết tiểu thuyết Hall Caine. Ông thân ông làm thợ rèn và
hồi nhỏ ông học ít lắm. Vậy mà khi qua đời, ông là một nhà văn giàu nhất thế giới.
Chuyện đời ông như vầy: Ông thích thơ của Dante Gabriel Rossetti lắm. Ông diễn
thuyết ca tụng tác phẩm của thi nhân đó, rồi chép bài diễn văn gởi biếu thi nhân.
Ông này thích lắm và chắc tự nghĩ: "Người này trẻ tuổi mà biết trọng tài ta như
vậy, tất phải là người thông minh". Rồi Rossetti mời người con một anh thợ rèn đó
lại làm thư ký cho ông. Nhờ địa vị mới đó, Caine gặp được những đàn anh trong
văn đàn, được họ khuyên bảo khuyến khích, bắt đầu viết văn và sau nổi danh tới
nỗi lâu đài ông ở tại cù lao Man đã trở nên hơi chiêm bái của các nhà du lịch, và
ông đã để lại một gia tài là hai triệu năm trăm ngàn đồng. Nếu ông không viết bài
khen ông Rossetti thì biết đâu ông đã chẳng chết trong nghèo nàn và không một ai
biết tới.


Đó, cái mãnh lực phi thường của lời khen là như vậy, khi nó tự đáy lòng phát ra.
Thi nhân Rossetti tự cho là một nhân vật quan trọng. Cái đó có chi lạ? Ai trong
chúng ta mà không tự cho là quan trọng, tối quan trọng?
Dân tộc cũng không khác chi cá nhân hết.

Bạn tự thấy mình hơn người Nhật ư? Sự thật thì người Nhật tự cho họ hơn bạn vô
cùng. Một người Nhật trong phái cổ chẳng hạn, tức giận lắm khi thấy một người
đàn bà Nhật khiêu vũ với một người da trắng.


Bạn có tự cho rằng mình hơn người ấn Độ không? Đó là quyền của bạn. Nhưng có
tới một triệu người ấn Độ, khinh bạn tới nỗi không chịu mó tới thức ăn mà bóng
nhơ nhớp của bạn đã phớt qua; vì sợ lây cái nhơ nhớp qua họ.


Bạn tự cho là hơn những thổ dân ở miền Bắc Cực nhiều lắm ư? Bạn được hoàn
toàn tự do nghĩ như vậy. Nhưng sự thiệt, thổ dân đó khinh bạn vô cùng. Bạn muốn
biết lòng khinh đó tới bực nào? Thì đây: Trong bọn họ, có kẻ khốn nạn nào đần
độn đến nỗi không làm nổi một việc chi hết thì họ gọi là "Đồ da trắng". Đó là lời
chửi thậm tệ nhất của họ.


Dân tộc nào cũng tự cho mình hơn những dân tộc khác. Do đó mà có lòng ái quốc -
và có chiến tranh!


Chúng ta can đảm nhận kỹ chân lý này: Mỗi người mà chúng ta gặp đều tự coi có
một chỗ nào hơn ta.


Nếu bạn muốn được lòng người đó, hãy khéo léo tỏ cho họ thấy rằng ta thành thật
nhận sự quan trọng của họ trong địa vị của họ.


Xin bạn nhớ lời này của Emerson: "Mỗi người đều có chỗ hơn tôi; cho nên ở gần
họ, tôi học họ được".


Điều đau lòng là nhiều khi những kẻ không có chút chi đáng tự kiêu hết lại khoe
khoang rầm rộ để che lấp những thiếu sót của họ, khoe khoang tới nỗi làm chướng
tai gai mắt người khác.


Như Shakespeare đã nói: "Người đời! Ôi! Người đời kiêu căng! Khoác được chút
uy quyền, người đó liền diễn trước Hóa công những hài kịch lố lăng tới nỗi các vị
thiên thần thấy phải sa lệ".


Và bây giờ, tôi xin kể ba thí dụ mà sự áp dụng những phương pháp trên kia đã
mang lại những kết quả rất khả quan.


Thí dụ thứ nhất: Một ông đại tung mà ta gọi là R... vì ông ta muốn giấu tên. ít lâu
sau khi bắt đầu theo lớp giảng của tôi, ông với vợ đi xe hơi về quê bà để thăm họ
hàng. Bà ta mắc đi thăm những nơi khác, cho nên một mình ông hầu chuyện một bà cô bên nhà vợ. Ông quyết thực hành ngay những lý thuyết đã học được và kiếm chung quanh ông xem có cái gì có thể chân thành khen được không.


Ông hỏi bà cô:
- Thưa cô, nhà cô cất năm 1890?
- Phải, chính năm đó.


Ông R. tiếp:
- Coi nhà này tôi nhớ lại nơi tôi sinh trưởng. Nhà đẹp quá!.. rộng... kiểu rất khéo...
Bây giờ người ta không biết xây nhà đẹp như vậy nữa
.


Bà già nói:
- Cháu nói có lý. Thanh niên bây giờ không biết thế nào là một ngôi nhà đẹp. Họ
chỉ muốn có một căn phố nhỏ, một máy lạnh, rồi dong xe hơi, đi chơi phiếm.


Bằng một giọng cảm động, bà ôn lại những kỷ niệm êm đềm hồi xưa:
"Nhà này là kết tinh của biết bao nhiêu năm mơ tưởng. Vợ chồng tôi đã âu yếm mà
xây dựng nó, sau khi ấp ủ nó trong lòng gần nửa đời người. Chính chúng tôi là kiến
trúc sư đó...".


Rồi bà dắt ông R, đi thăm các phòng, chỉ cho coi từng bảo vật bà đã góp nhặt được
trong những cuộc du lịch và đã nâng niu suốt một đời. Khăn bằng hàng Cachemire
đồ xứ cổ, giường ghế đóng ở Pháp, bức tranh của họa sĩ ý Đại Lợi và những tấm
màn bằng tơ, di tích của một lâu đài bên Pháp... Nhất nhất ông R. đều thán thưởng.
Sau khi coi hết các phòng rồi, bà đưa tôi đi coi nhà để xe. Tại đó, có kê một cái xe
hơi hiệu Packard, gần như mới nguyên.


Với một giọng êm đềm bà nói: "Dượng cháu mua chiếc xe này được ít lâu thì mất,
từ hồi đó cô chưa đi nó lần nào hết...


Cháu sành và có óc thẩm mỹ... Cô muốn cho cháu chiếc xe này".
Tôi ngạc nhiên và đáp:

- Thưa cô, cô thương cháu quá. Cô rộng rãi quá, cháu cảm động lắm, nhưng thiệt
tình cháu không thể nào nhận được. Cháu là cháu rể xa. Vả lại cô còn nhiều cháu
ruột, cô để cho các anh ấy, các anh ấy sẽ mừng lắm.


Bà la lên: "Cháu ruột! Phải, cái thứ cháu nó chỉ mong già này chết để chiếm xe hơi
của già? Không khi nào già để xe Packard này về tay chúng nó đâu!".


- Vậy thì có thể đem bán cho một hãng xe được.


Bà lớn tiếng: "Bán ư? Cháu tưởng cô bán xe này sao? Chịu thấy những người lạ
ngự trong chiếc xe này sao? Một chiếc xe dượng cháu mua cho cô, mà đem bán
nó? Không khi nào! Cô cho cháu đấy, vì cháu biết yêu những đồ đẹp".
Từ chối thì sợ phật ý bà cô, cho nên ông R. phải nhận.


Bà già đó sống một mình trong một dinh cơ rộng như vậy, giữa đống khăn quàng,
đồ cổ và kỷ niệm, nên khát khao chút tình âu yếm. Hồi xưa bà trẻ, đẹp, được nhiều
người tâng bốc. Bà cất ngôi nhà ấy, yêu mến nó, trang hoàng nó bằng tất cả những
bảo vật thu thập được ở châu Âu. Và bây giờ trong cảnh về già buồn tẻ cô độc, bà
khát khao chút lòng thương, chút ấm áp trong lòng và ít lời thán phục mà không có
kẻ nào biết làm vừa lòng bà hết. Khi gặp được những cái ao ước từ lâu đó, khác
nào đi giữa bãi sa mạc mà gặp được dòng suối, bà tất nhiên cảm tấm lòng người
cháu rể lắm và cho ngay một chiếc xe hơi lộng lẫy.


Một người học trò khác của tôi, lại vẽ vườn cho một ông trưởng tòa có danh, thấy
bầy chó của ông này đẹp, khen: "Thưa ông, bầy chó của ông ngộ lắm, chắc ông
được nhiều giải thưởng trong những cuộc thi chó đẹp".


Ông trưởng tòa vui lòng lắm, dắt họa sĩ đi coi bầy chó ông nuôi và những giải
thưởng chúng đã chiếm được, nói chuyện rất lâu về dòng giống các con chó đó và
sau cùng hỏi:


- Ông có em trai nhỏ không?
- Thưa, tôi có một cháu trai.
- Chắc nó thích nuôi một con chó nhỏ?
- Nói chi nữa, chắc nó mê đi.
- Được! Để tôi cho cháu một con.

Rồi ông trưởng tòa chỉ cho họa sĩ cách nuôi chó lại cẩn thận đánh máy lên giấy, sợ
ông này không nhớ hết.


Thành thử ông trưởng tòa đó cho họa sĩ một con chó đáng 100 mỹ kim và bỏ ra
một giờ quý báu của ông chỉ vì họa sĩ đã thành thật khen tài nuôi chó và bầy chó
của ông.


Làm sao cho người ta ưa mình liền


George Eastman, vua hãng sản xuất phim Kodak, đã chế ra thứ phim trong suốt để
chiếu bóng được và kiếm được cả trăm triệu mỹ kim, nổi tiếng khắp hoàn cầu. Mặc
dầu vậy, ông ấy cũng như bạn và tôi, cảm động trước những lời khen tầm thường
nhất.


Hồi đó ông Eastman xây một âm nhạc học đường và một nhà hát để báo hiếu cho
mẹ. Ông Adamson, giám đốc một hãng đóng ghế quan trọng, muốn được ông
Eastman mua ghế giúp để dùng trong hai ngôi nhà đó. Ông Adamson bèn dùng
điện thoại gọi viên kiến trúc sư của ông Eastman để xin được hầu chuyện ông
Eastman.


Khi ông Adamson tới, viên kiến trúc sư dặn: Ông Eastman bận việc lắm. Ông có
muốn nói gì thì nói mau đi rồi ra. Nếu ngồi lâu quá năm phút thì đừng có hy vọng
gì thành công hết.


Viên kiến trúc sư dắt ông Adamson vô phòng ông Eastman, ông này đương cặm
cụi trên bàn giấy một hồi lâu mới ngửng đầu lên, tiến lại gần hai ông kia nói: Chào
hai ông, các ông có việc chi?.


Viên kiến trúc sư giới thiệu ông Adamson rồi, ông này nói:
Thưa ông Eastman, trong khi đứng đợi, tôi ngắm phòng giấy ông. Làm việc trong
một phòng như phòng này thực là một cái thú. Hãng tôi cũng có làm những ván lót
tường. Nhưng tôi chưa thấy phòng làm việc nào lót ván đẹp bằng phòng này.


Ông Eastman:
Ông làm tôi nhớ lại một điều mà tôi cơ hồ quên mất. Phải, phòng này đẹp thật. Hồi
mới đầu tôi thích nó lắm. Nhưng bây giờ tôi quen rồi; với lại bận việc nhiều quá,
có khi hàng tuần không để ý tới những trang hoàng đó.
Adamson đi thẳng lại những tấm ván, lấy tay sờ.

Thứ này bằng cây sồi mọc bên Anh, phải không ông? Hơi khác thứ sồi mọc bên ý.
Đúng vậy, ông Eastman trả lời - Tôi chở nó tự bên Anh về. Một ông bạn sành về
các loài danh mộc đã lựa giùm tôi.


Rồi ông Eastman chỉ cho ông Adamson tất cả những đồ trang hoàng trong phòng,
chính do ông chỉ bảo, sắp đặt. Hai người lại đứng trước cửa sổ, ông Eastman nhũn
nhặn và kín đáo như thường lệ, lấy tay chỉ những công cuộc ông đã gây dựng để
giúp nhân loại. Ông Adamson nhiệt liệt khen ông đã biết dùng tiền. Một lúc sau,
ông Eastman mở một tủ kính, lấy ra một máy chụp hình, cái máy thứ nhất của ông,
do một người Anh bán cho ông.


Ông Adamson hỏi ông về những nỗi khó khăn buổi đầu và ông cảm động, kể lể về
cảnh nghèo khổ của ông hồi nhỏ: Bà mẹ góa, nấu cơm cho khách trọ, còn ông thì
làm thầy ký, sao khế ước cho một sở bảo hiểm để kiếm mỗi ngày 5 cắc. Cảnh
nghèo khổ ám ảnh ông ngày đêm, làm ông lo sợ lắm và nhất quyết kiếm sao cho có
đủ tiền để bà cụ khỏi cảnh vất vả không kể chết đó.


Thấy ông Adamson chăm chú nghe, ông hăng hái tả những đêm thí nghiệm các
tấm kính chụp hình, sau khi đã vất vả cả ngày ở phòng giấy, chỉ chợp mắt được
một chút trong khi đợi các chất hóa học ngấm. Thành thử có lần luôn 27 giờ đồng
hồ, ông không có dịp thay quần áo.
Sau cùng, ông nói:


Lần du lịch cuối cùng qua Nhật Bản, tôi có mua về một bộ ghế bày trong hành lang
nhà tôi. Nhưng nắng giọi làm lở sơn, nên chính tay tôi phải sơn lại. Ông có muốn
biết tài sơn ghế của tôi không? - Trưa nay ông lại dùng cơm với tôi, tôi chỉ cho ông
coi.


Sau bữa cơm, ông Eastman dắt khách đi xem ghế. Ghế xấu, chỉ đáng giá một đồng
một chiếc, nhưng ông Eastman là người đã kiếm được cả trăm triệu bạc vinh hạnh
khoe những chiếc ghế đó lắm, vì chính tay ông đã sơn nó.


Rút cuộc, cái com-măng ghế chín vạn mỹ kim đó ai được lãnh, chắc bạn đã hiểu.
Và từ đó hai người thành cặp tri kỷ cho tới khi ông Eastman mất.
Cái ảo thuật của lời khen đó có nên dùng trong gia đình không? Tôi tưởng không
có nơi nào người ta cần dùng nó - mà cũng xao nhãng nó - bằng trong gia đình.


Bà ở nhà chắc có ít nhiều tánh tốt; ít nhất hồi xưa ông cũng nghĩ như vậy; nếu
không, sao ông cưới bà? Nhưng đã bao lâu rồi ông chưa hề khen bà một lời? Từ
hồi nào?


Bà Dorothy Dix, nổi danh về những câu chuyện hàng ngày, nói:
Chưa học nghệ thuật khen thì xin ông đừng lập gia đình. Trước khi cưới bà, ông
làm vui lòng bà là một sự lịch thiệp; sau khi cưới rồi, nó là một sự cần thiết và một
bảo đảm cho hạnh phúc trong gia đình...


Nếu ông muốn mỗi bữa cơm thường là một bữa tiệc, thì xin ông đừng bao giờ chê
bà nhà nấu nướng vụng; đừng bao giờ bực mình mà so sánh những món của bà làm
với những món của cụ bà làm hồi xưa. Trái lại, cứ khen không ngớt tài quản gia
của bà, cứ khen thẳng ngay rằng bà hoàn toàn, đã duyên dáng mặn mà, đủ công
ngôn dung hạnh lại còn là một nội trợ kiểu mẫu nữa. Cả những khi cơm khê, canh
mặn, ông cũng không nên phàn nàn. Chỉ nên nói rằng bữa cơm lần đó không được
hoàn toàn bằng những lần trước thôi. Và để đáng được nhận lời khen đó, bà sẽ
chẳng quản công trong việc bếp núc. Phải khéo léo, đừng khen bất ngờ quá, cho bà
khỏi nghi.


Nhưng chiều nay hay chiều mai, ông nên mua ít bông về biếu bà. Đừng nói suông:
Phải, việc đó nên làm, rồi để đó. Phải làm ngay đi. Và xin ông nhớ kèm thêm một
nụ cười với vài lời âu yếm. Nếu người chồng nào cũng đỗi đãi với vợ cách đó thì
đâu có nhiều vụ ly dị như vậy?


Bạn có muốn biết làm sao cho một người đàn bà mê bạn không? Cái đó mới tài!
Không phải bí quyết của tôi đâu, mà của bà Dorothy Dix. Một lần bà phỏng vấn
một anh chàng nổi tiếng có nhiều vợ, đã chiếm được trái tim - vả cả vốn liếng nữa -
của 23 người đàn bà. (Tôi phải nói rằng bà phỏng vấn anh chàng ấy ở trong khám).


Khi bà hỏi anh ta làm sao mà dụ dỗ được nhiều đàn bà như vậy thì anh ta đáp:
Thằng khờ nào mà chẳng làm được... Thì cứ khen họ cho họ nghe.
Thuật đó dùng với đàn ông cũng có kết quả mỹ mãn. Disraeli, một trong những
nhà chính trị khôn khéo nhất đã nắm vận mạng cả đế quốc Anh, có lần nói: Gặp
một người, cứ nói với họ về chính bản thân họ, họ sẽ nghe bạn hàng giờ.


Vậy muốn được thiện cảm của người khác, xin bạn theo quy tắc thứ sáu:
Làm sao cho họ thấy cái quan trọng của họ.
Các bạn đọc tới đây đã nhiều rồi. Xin gấp sách lại - Và ngay từ bây giờ, người đầu
tiên nào lại gần bạn, bạn cũng đem thí nghiệm vào họ thuật khen đó đi. - Bạn sẽ
thấy thực là thần diệu.

Sáu cách gây thiện cảm:
1- Thành thật chú ý tới người khác.
2- Giữ nụ cười trên môi
3- Xin nhớ rằng người ta cho cái tên của người ta là một âm thanh êm đềm nhất,
quan trọng nhất trong các âm thanh.
4- Biết nghe người khác nói chuyện. Khuyến khích họ nói về họ.
5- Họ thích cái gì thì bạn nói với họ về cái đó.
6- Thành thật làm cho họ thấy sự quan trọng của họ.

Thứ Năm, 22 tháng 3, 2012

Một số cách học từ mới hiệu quả nhất

Có thể bạn đã thử một vài cách nâng cao vốn từ tiếng Anh nhưng vẫn hài lòng.
Và liệu cách mà bạn chọn đã thực sự phù hợp với mục tiêu học tập cá nhân chưa?
Nếu chưa, hãy tham khảo 8 cách thức dưới đây:


1- Học từ vựng theo mô hình cây

Hệ thống cây từ vựng giúp cho người học xây dựng được ngữ cảnh. Khi bạn vẽ được một sơ đồ cây từ vựng bạn sẽ dễ dàng liên tưởng đến hệ thống nhóm từ liên quan.
Chẳng hạn khi bạn nghĩ đến đồ bếp bạn sẽ liên tưởng luôn đến: dao (knife), dĩa (fork), đĩa (dishes), bát (cup)…những tổng quan về từ vựng theo mô hình cây này sẽ giúp bạn học từ một cách có hệ thống hơn.
 2- Tạo chủ đề từ vựng
Tạo một danh sách các chủ đề về từ vựng bao gồm từ vựng, nghĩa của từ, ví dụ minh họa cho từng cách dùng trong mỗi tình huống, ngữ cảnh cụ thể.
3- Sử dụng công nghệ để hỗ trợ
Xem VCD, DVD cũng là một cách tốt để hiểu cách diễn đạt của người bản ngữ. Bạn nên chọn các đoạn phim hay, ấn tượng có phụ đề tiếng Anh hỗ trợ, như thế bạn có thể rõ nghĩa của từ trong từng ngữ cảnh giao tiếp.
4- Học nhóm từ chuyên biệt
 Thay vì chọn học cả một loạt những từ mới chẳng liên quan gì đến nhau bạn nên chọn học từ theo nhóm/chủ điểm/lĩnh vực khác nhau. Bạn có thể phân loại từ vựng dành cho học tập, công việc, sở thích… để tiện sử dụng khi cần thiết. Việc bạn thống kê, phân loại sẽ giúp học tập khoa học hơn đặc biệt là với các nhóm từ chuyên ngành.
5- Xây dựng bảng cấu trúc từ
Cấu trúc từ vựng và một trong những chìa khóa để thành công trong học tiếng Anh. Các bài thi nâng cao như TOEIC, TOEFL, CAE and Proficiency đều sử dụng phần kiểm tra cấu trúc từ. Hãy lập các bảng cấu trúc từ, từ loại theo tứ tự ABC để tiện cho tra cứu và hệ thống hóa các từ phái sinh như danh từ chung, danh từ riêng, động từ …
6- Sử dụng từ điển trực quan
“A picture is worth a thousand words” (Một bức tranh bằng vạn lời nói), học từ vựng cũng thế, nếu có thể diễn đạt từ vựng bằng hình ảnh bạn sẽ nhớ lâu và dễ dàng liên tưởng khi sử dụng.
7- Học cụm từ/từ liên kết
Cụm từ tiếng Anh thường là sự liên kết cố định giữa các từ và mang một ý nghĩa cụ thể nào đó ví dụ: do your homework (làm bài tập), go fishing (câu cá), play football (đá bóng)…do đó khi học từ vựng chúng ta không thể bỏ qua các cụm từ liên kết này. Cách tốt nhất là chúng ta liệt kê và học thuộc lòng.

Share this Poston

Pimsleur English for Vietnamese Speakers



Bạn rất muốn học nói và luyện nghe tiếng Anh nhưng lại ngại phải cầm sách lên để đọc hoặc không muốn ngồi trước máy tính hàng giờ với các phần mềm học English làm cho bạn mỏi mắt?

Bây giờ điều đó đã được giải quyết nhờ chương trình học tiếng Anh theo phương pháp Pimsleur nổi tiếng.

Phương pháp độc đáo của tiến sĩ Pimsleur giúp bạn học tiếng Anh không tốn nhiều công sức, thời gian. Cũng giống như trẻ em học tiếng mẹ đẻ - chắc bạn đã thấy trẻ nhỏ học nói thế nào thì việc bạn học nói English theo phương pháp của tiến sĩ Pimsleur cũng vậy nhờ theo phương pháp này mà bạn có thể học bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu mà bạn muốn mà không phải cầm 1 cuốn sách nào cả.

Đặc biết với công nghệ hiện đại ngày nay cùng với chiếc điện thoại có bộ nhớ vài chục MB hay chiếc USB kèm theo chức năng nghe nhạc hoặc 1 chiếc iPod lại càng giúp bạn thực hiện việc học tiếng Anh trở nên dễ dàng hơn bất kỳ lúc nào hết!

Bạn sẽ thành công vì chương trình Pimsleur đảm bảo rằng bạn học từ vựng và ngữ pháp chính xác và dễ dàng qua các tình huống giao tiếp hàng ngày mà không cần phải lặp đi lặp lại 1 cách vô ý thức. Pimsleur là 1 chương trình ngoại ngữ duy nhất bao gồm quá trình rèn luyện trí nhớ đặc biệt có bản quyền của tác giả. Quá trình này đảm bảo cho bạn luôn ghi nhớ những gì bạn đã học.

Download:
Bài 01-10: http://www.mediafire.com/?n3h599ysi01hs9w
Bài 11-20: http://www.mediafire.com/?7x8xt4j6r28bi4s
Bài 21-30: http://www.mediafire.com/?x83f70zefx13hq6


Tổng cộng 30 bài, mỗi bài 30 phút, định dạng mp3.


Nguồn: dieukhientaubien.net

The Power Of Worry

Một buổi sáng, một người đàn ông gặp thần Chết trong thành phố. Ông ta hỏi thần Chết: “Ngài đang làm gì trong thành phố của tôi vậy?” - “Ta sẽ lấy đi mạng sống của 100 người trong thành phố này” - Thần Chết trả lời.

“Thật là tồi tệ” - người đàn ông nói.

“Đúng thế” - Thần Chết đồng ý - “Nhưng đó là công việc của ta và ta phải làm thôi”.

Người đàn ông nhanh chóng loan báo cho mọi người trong thành phố về kế hoạch của thần Chết.

Nhưng khi tối đến, người đàn ông kia gặp lại thần Chết với một câu hỏi lớn:

“Thần nói với tôi là lấy đi cuộc sống của 100 người, vậy sao lại có tới 1000 người qua đời trong ngày hôm nay?”.

“Ta vẫn giữ lời của mình đó chứ” - Thần Chết trả lời - “Ta chỉ lấy đi 100 người, và lo lắng đã lấy đi số người còn lại”.

Việc lo lắng thái quá có thể là nguyên nhân của rất nhiều căn bệnh như chứng đau nửa đầu, chứng viêm khớp, các vấn đề về tim mạch, viêm ruột, chứng đau lưng, các vấn đề về tiêu hóa và tất nhiên là cả cái chết nữa.

Hãy để những hối tiếc của ngày hôm qua, những lo lắng của ngày mai sang một bên và thay vào đó, hãy nhận bình yên trong cuộc sống của ngày hôm nay.

Translated by Nguyen Thi Minh Nguyet (Dan Tri)



Death was walking toward a city one morning, and a man asked, "What are you going to do?"

"I'm going to take 100 people,"Death replied.

"That"s horrible!" the man said."That's the way it is."

Death said, "That's what I do."

The man hurried to warn everyone he could about Death's plan.

As evening fell, he met Death again. "You told me you were going to take only 100 people," the man said. "Why did 1,000 die?" I kept my word, Death responded," I only took 100 people" Worry took the others.


Worry is, and always will be, a fatal disease of the heart for its beginning signals the end of faith.

Release the regrets of yesterday, refuse the fears of tomorrow and receive instead, the peace of today. Simply let go and let God be God. Live this and be eternally blessed.

By Collect

Thứ Tư, 21 tháng 3, 2012

Nothing gonna change my love for you


If I had to live my life without you near me
The days would all be empty
The nights would seem so long
With you I see forever oh so clearly
I might have been in love before
But it never felt this strong
Our dreams are young and we both know
They'll take us where we want to go
Hold me now, touch me now
I don't want to live without you

Nothing's gonna change my love for you
You ought to know by now how much I love you
One thing you can be sure of
I'll never ask for more than your love

Nothing's gonna change my love for you
You ought to know by now how much I love you
The world may change my whole life through
But nothing's gonna change my love for you

If the road ahead is not so easy
Our love will lead the way for us
Like a guiding star
I'll be there for you if you should need me
You don't have to change a thing
I love you just the way you are
So come with me and share the view
I'll help you see forever too
Hold me now, touch me now
I don't want to live without you

Nothing's gonna change my love for you
You ought to know by now how much I love you
One thing you can be sure of
I'll never ask for more than your love

Nothing's gonna change my love for you
You ought to know by now how much I love you
The world may change my whole life through
But nothing's gonna change my love for you

Nothing's gonna change my love for you
You ought to know by now how much I love you
One thing you can be sure of
I'll never ask for more than your love, my love

Nothing's gonna change my love for you
You ought to know by now how much I love you
One thing you can be sure of
I'll never ask for more than your love

Nothing's gonna change my love for you
You ought to know by now how much I love you
The world may change my whole life through
But nothing's gonna change my love for you

Nothing's gonna change my love for you
You ought to know by now how much I love you
One thing you can be sure of, sure of
I'll never ask for more than your love, my love


 



----------0o0----------

Không có gì có thể làm thay đổi tình yêu anh dành cho em

Nếu anh sống một cuộc sống không có em bên cạnh
Những chuỗi ngày sẽ trở nên trống trải làm sao
Và màn đêm sẽ kéo dài vô tận
Với em, anh thấy sự vĩnh cửu thật rõ ràng
Anh có thể đã có một cuộc tình trước đây
Nhưng nó chưa bao giờ mãnh liệt như thế này
Những giấc mơ của hai ta chỉ mới bắt đầu và cả hai ta đều biết
Chúng sẽ đưa ta đến những nơi ta muốn
Hãy ôm anh vào lòng, hãy đến bên anh vào lúc này
Cuộc sống sẽ trở nên vô nghĩa nếu thiếu vắng em

Không có gì có thể thay đổi tình yêu anh dành cho em
Em nên biết anh yêu em nhiều như thế nào
Một điều em có thể chắc chắn rằng
Anh không đòi hòi gì nhiều hơn tình yêu của em

Không có gì có thể thay đổi tình yêu anh dành cho em
Em nên biết anh yêu em nhiều như thế nào
Thế giới này có thể thay đổi cuộc sống của anh
Nhưng không thể thay đổi được tình yêu anh dành cho em

Nếu con đường phía trước không dễ đi
Tình yêu của hai ta sẽ dẫn lối
Như ngôi sao soi sáng chỉ đường
Anh sẽ ở ngay bên khi em cần anh
Em không phải thay đổi điều gì cả
Anh yêu em vì em luôn là bản thân mình
Vậy hãy đến bên anh và sẻ chia mọi điều
Anh sẽ cho em thấy tình yêu là vĩnh cửu

Hãy ôm anh vào lòng, hãy đến bên anh vào lúc này
Cuộc sống sẽ trở nên vô nghĩa nếu thiếu vắng em
Không có gì có thể thay đổi tình yêu anh dành cho em
Em nên biết anh yêu em nhiều như thế nào
Một điều em có thể chắc chắn rằng
Anh không đòi hòi gì nhiều hơn tình yêu của em

Không có gì có thể thay đổi tình yêu anh dành cho em
Em nên biết anh yêu em nhiều như thế nào
Thế giới này có thể thay đổi cuộc sống của anh
Nhưng không thể thay đổi được tình yêu anh dành cho em, tình yêu của anh...

Người ta nói rằng " Tình yêu không là vĩnh cửu, chỉ có những giây phút vĩnh cửu của tình yêu".. Và có lẽ nhân vật trong ca khúc đã có diễm phúc sống trong những phút giây bất tận ấy...

Chủ Nhật, 18 tháng 3, 2012

Đường đua của niềm tin

Thủ đô Mexico một buổi tối mùa đông năm 1968. Đồng hồ chỉ bảy giờ kém mười phút. Vận động viên John Stephen Arkwari người Tanazania tập tễnh kết thúc những mét cuối của đường đua Thế vận hôi Olympic với một chân bị băng bó. Anh là người cuối cùng về đích trong cuộc thi marathon năm ấy.



>> Backlinks là gì ? Làm thế nào để tạo Backlinks ?

>> Pimsleur English for Vietnamese Speakers.

>> Tiện ích dịch tiếng anh trực tuyến...

>> English Grammar: Sentence complements




At ten minutes to seven on a dark, cool evening in Mexico City in 1968, John Stephen Arkari of Tanzania painfully hobbled into the Olympic Stadium - the last to finish in the marathon.


Những người chiến thắng cuộc thi đã nhận huy chương và lễ trao giải cũng đã kết thúc. Vì thế sân vận động hầu như vắng ngắt khi Arkwari, với vết thương ở chân đang rướm máu, cố gắng chạy vòng cuối cùng để về đích. Chỉ có Bud Greenspan, nhà làm phim tài liệu nổi tiếng là còn tại đó, đang ngạc nhiên nhìnanh từ xa chạy tới. Sau đó, không giấu được sự tò mò, Bud bước tới chỗ Arkwari đang thở dốc và hỏi tại sao anh lại cố vất vả chạy về đích như thế khi cuộc đua đã kết thúc từ lâu và chẳng còn khán giả nào trên sân nữa.

The winner had already been crowned and the victory ceremony was long finished. So the stadium was almost empty as Arkwari, alone, his leg bloody and bandaged, struggled to circle the track to the finish line. The respected documentary, Bud Greenspan, watched from a distance. Then, intrigued, Bud walked over to Arkwari and asked why he continued the grueling struggle to the finish line.


John Stephen trả lời bằng giọng nói hụt hơi: "Tôi rất hạnh phúc vì đã hoàn thành chặng đua với cố gắng hết mình. Tôi được đất nước gửi đi chín ngàn dặm đến đây không phải chỉ để bắt đầu cuộc đua - mà là để hoàn thành cuộc đua


The young man from Tanzania answered softly, "My country did not send me nine thousand miles to start the race. They sent me nine thousand miles to finish the race."

Life is so short, don't you cry !

Khóc than ư? Cuộc đời ngắn lắm
Một hôm thấy Mullah Nasruddin khóc không dứt, hàng xóm và bạn bè mới tụ tập quanh và hỏi tại sao. Nasruddin trả lời: “Chú tôi vừa qua đời”. Một người bạn hỏi: “Thế chú ấy có thân thiết với anh không?”...
One day Mullah Nasruddin was inconsolably crying. His neighbours and friends gathered around and asked why Nasruddin grimly replied, "My uncle has passed away. A friend asked, "Was he very close and dear to you?"

… Nasruddin đáp: "Không thân lắm. Tôi chỉ gặp chú hồi nhỏ. Nhưng chú để lại cho tôi một trăm ngàn rupi".

Mấy người bạn đều ngạc nhiên: "Thế tại sao anh lại khóc về một người chú xa lạ như thế, lại khóc nhiều khi chú đã để lại cho anh một đống tiền như vậy?". Nasruddin trả lời: "Tôi không khóc cho chú ấy. Một người chú khác của tôi mất hôm qua".

Nasruddin replied, "Not very close. I have seen him during childhood. But he has left one lakh rupees for me." The friends were surprised, "Why are you crying for a distant uncle, more so when he has left so much money?" Nasruddin replied, "I am not crying for him. Another uncle of mine died yesterday ."


Tức thì một người hàng xóm hỏi: "Ồ! Chắc hẳn chú ấy phải thân thiết với anh lắm. Đừng buồn, rồi ai cũng phải chết mà…". Nasruddin ngắt lời: "Tôi không khóc cho người chú đó. Chú ấy cũng để lại cho tôi một trăm ngàn rupi".


Những người bạn ngạc nhiên: "Thế thì cái gì khiến anh khóc?".

Nasruddin nói: "Một người chú khác của tôi chết ngày hôm kia. Chú ấy cũng để lại cho tôi một trăm ngàn rupi".


A neighbour asked, "Oh! He must be very close to you. Never mind, after all everybody has to die…." Nasruddin interrupted, "I am not crying for him. He has also left one lakh rupees for me." The surprised friends asked, "Then what makes you cry?" Nasruddin said, "Another uncle of mine died day before yesterday He has also left one lakh rupees for me."

Những người bạn đồng thanh quở trách Nasruddin: "Hôm nay anh đã giàu hơn vì có thêm ba trăm ngàn rupi từ ba người chú họ xa. Thay vì ngồi khóc, anh phải vui lên".

Nasruddin thản nhiên đáp: "Làm sao tôi có thể vui vẻ được? Tôi khóc vì tôi không còn người chú nào khác chết đi và cho tôi thêm một trăm ngàn rupi nữa".
The friends rebuked, "Today you are richer by three lakh rupees by the death of three distant uncles. Instead of crying you should rejoice."

Nasruddin grimly replied, "How can I rejoice? I am crying because I do not have any other uncle to die and give me one lakh rupees more."


Giống như anh chàng Nasruddin, tất cả chúng ta đều khiến mình bất hạnh về những gì chúng ta không có hoặc không thể đạt được, thay vì hạnh phúc về những gì chúng ta đang có.

Trong cuộc sống, chúng ta có được một số thứ nhất định và không có một số thứ nhất định. Chúng ta có cuộc sống đáng quý, những mối quan hệ tốt đẹp, không khí, nước, hoa, cỏ xanh, và bầu trời xanh. Tất cả thiên nhiên đều bận rộn mang đến cho chúng ta niềm vui. Nhưng chúng ta không có thời gian chấp nhận những niềm vui này.

We all make ourselves unhappy like Nasruddin over what we have not got or cannot get, instead of being happy over what we have got. In life we get certain things and do not get certain things. We have precious life, loving relations, air, water, flowers, green grass and blue skies to make us happy . All nature is busy giving us pleasure. But we have no time to accept it.
We are too busy in counting what we have not got: a bigger house, better car, power and position and so on. We forget that someday in the near future we have to leave everything for our eternal abode.


Thay vì đó, chúng ta lại bận rộn đếm những gì chúng ta không có: một căn nhà lớn hơn, quyền lực, chức vụ… Chúng ta quên rằng trong tương lai không xa, ta phải bỏ lại mọi thứ để sang thế giới bên kia.

Life is too short to be possessed by these transitory possessions. Since life is in motion we cannot remain happy with anything for long. So why pine for them?


By MN Kundu

Thứ Bảy, 17 tháng 3, 2012

Bí mật sau “Week Day Names”

 *** Có bao giờ bạn tự hỏi tại sao một tuần lễ lại có 7 ngày?

** Tại sao các ngày trong tuần lại có tên là Sunday, Monday, Tuesday, Wednesday….?

* Bài viết hôm nay sẽ lí giải cho các bạn những điều thú vị đó.
Một tuần lễ được phân chia ra làm 7 ngày với mỗi một cái tên tương ứng là Sunday, Monday, Tuesday, Wednesday, Thursday, Friday và Saturday...


...là xuất phát từ quan niệm của người châu Âu cổ và liên quan đến hiểu biết của các nhà khoa học thời ấy về vũ trụ.

Theo họ, Trái Đất là trung tâm của vũ trụ, có 7 hành tinh quay xung quanh nó là Mặt Trời, Mặt Trăng và 5 ngôi sao tượng trưng cho Ngũ hành: Kim (Venus), Mộc (Jupiter), Thủy (Mecury), Hỏa (Mars), Thổ (Saturn). Con số 7 được người cổ xem là mầu nhiệm một phần là do xa xưa người ta mới chỉ biết đến 7 nguyên tố kim loại là là vàng (gold), bạc (silver), đồng (copper), sắt (iron), chì (lead), kẽm (zinc) và thủy ngân(mercury) nên khi chia thời gian theo tuần, tháng thì mỗi ngày tương ứng với một hành tinh, một nguyên tố kim loại nói trên và mang những ý nghĩa như sau:

Ngày Chủ Nhật (Sunday) ngày đầu tiên trong tuần, ngày của vị thần thân thiết nhất, quan trọng nhất đó là Mặt Trời và ứng với thứ kim loại quý nhất là vàng (gold).
 Từ Sunday là từ ngữ dịch sang từ từ tiếng Latin dies solari với ý nghĩa là ‘Ngày của Mặt trời’- ‘Day of the Sun’. Theo Gia-tô giáo ngày này là ngày đi lễ, hay còn gọi là Sabbath day – ngày xaba (ngày nghỉ ngơi và thờ phụng Chúa).

Ngày Thứ Hai (Monday) là ngày thứ hai trong tuần. Từ ngữ Monday là dịch từ từ tiếng Latin ”dies lunae nghĩa là ‘Ngày của Mặt trăng’ - ‘Day of the Moon’. Ngày thứ Hai được dành cho vị thần canh giấc ngủ đêm đêm cho con người, đó là Mặt Trăng và tương ứng với nó là nguyên tố kim loại bạc (silver), thứ kim loại quý thứ hai sau vàng. Tiếng Anh là Monday, tiếng Đức là Montag có nghĩa là ngày Mặt Trăng.
 Ngày Thứ Ba (Tuesday) dịch từ từ tiếng Đức “Tiu's Day”. Tiu là vị thần cai quản bầu trời và chiến tranh (the Scandinavian deity Thor) theo phong tục của các dân tộc sống ở Bắc Đức và bán đảo Scandinavia (người Norse). Theo tiếng Latin, ngày thứ Ba được ứng với sao Hỏa ‘Day of Mars’ và nguyên tố tương ứng là sắt (iron). Bởi sao Hỏa được coi là thần của chiến tranh mà vũ khí, áo giáp đều làm bằng sắt. Ngày nay người Pháp gọi là Mardy, còn người Tây Ban Nha gọi là Martes. Tiếng Anh là Tuesday, đây được coi là ngày của những chiến binh, của nam giới.

Thứ Tư (Wednesday) bắt nguồn từ từ tiếng Anh cổ ”Woden's Day”. Woden là vị thần cao nhất của người Đức cổ (Teutonic) theo cổ tích luôn dẫn dắt những người thợ săn. Ngày thứ Tư tiếng Anh là Wednesday, tiếng Pháp gọi là Mercredi, tiếng Tây Ban Nha là Mercoles có nghĩa là ngày của sao Thủy (‘Day of Mercury’). Sao Thủy được coi là vị thần của thương mại. Theo hình dung của người xưa, đây là vị thần thường xuyên phải đi nhiều nên nguyên tố tương ứng là thủy ngân (mercury). Thứ kim loại nặng, dễ di động.

 Ngày Thứ Năm (Thursday) dịch từ tiếng Latin “dies Jovis” (Jupiter's day- ngày của thần sấm (God of Thunder). Chữ Thursday bắt nguồn từ chữ “thunor” nghĩa là sấm (thunder). Ngày thứ Năm người Pháp gọi là Jeudi, người Tây Ban Nha gọi là Juebes là ngày dành cho chúa tể của các vị thần linh, ứng với đó là sao Mộc và kim loại đi kèm là kẽm (zinc). Bởi kẽm có tính chất không gỉ nên nó đặc trưng cho sức mạnh khôn cùng của sao Mộc - vị thần sấm chớp. Có lẽ vì vậy mà ngày thứ Năm người Đức gọi là Donnerstag, nghĩa là ngày sấm chớp. Còn trong tiếng Anh nó là Thursday.

Ngày Thứ Sáu (Friday) xuất xứ từ chữ “Freya”, tên nữ thần tình yêu và sắc đẹp (the goddess of love and beauty) của người Norse. Ngày thứ Sáu người Pháp gọi là Vendredi, người Tây Ban Nha gọi là Biernes có nghĩa là ngày của sao Kim. Hành tinh này được coi là tượng trưng cho nữ thần của tình yêu. Ứng với sao Kim là nguyên tố kim loại đồng (copper), một kim loại mềm dẻo, phản xạ những tia sáng lấp lánh. Các dân tộc ở Bắc Âu gọi nữ thần tình yêu là Fray, vì thế người Đức gọi thứ Sáu là Freitag và người Anh gọi là Friday. Đây được coi là ngày của nữ giới.

Ngày Thứ Bảy (Saturday) và cũng là ngày cuối cùng của tuần bắt nguồn từ chữ Latin “dies Saturni”, với nghĩa là ‘Day of Saturn’. Saturn là tên của vị thần La Mã (the Roman god Saturn) phụ trách nông nghiệp đồng thời là tên của hành tinh thứ 6 trong hệ mặt trời. Saturday còn được coi là ngày của sao Thổ, vị thần mà theo quan niệm của người xưa là gây ra các nỗi bất hạnh, đau khổ về mặt tinh thần cho con người. Nên ứng với nó là nguyên tố chì (lead), một kim loại độc hại. Trong các ngôn ngữ ở châu Âu hiện nay chỉ còn tiếng Anh giữ nguyên được gốc tên gọi của sao Thổ (Saturn) để chỉ ngày thứ Bảy - Saturday.

Thế giới và vũ trụ rộng lớn ẩn chứa biết bao điều mà chúng ta chưa biết và sẽ thật thú vị nếu mỗi ngày được khám phá và biết thêm được một điều gì mới mẻ phải không các bạn?

Thứ Tư, 14 tháng 3, 2012

Học tiếng Anh qua câu chuyện về cuộc sống

Các bạn hãy cùng học tiếng Anh qua câu chuyện song ngữ sau nhé!
.
Và hãy suy ngẫm về ý nghĩa sâu sắc của câu chuyện này
.
WHO WOULD LIKE THIS $20 BILL? (...Ai muốn có tờ 20 đô-la này?)



A well-known speaker started off his seminar by holding up a $20 bill. In the room of 200, he asked. "Who would like this $20 bill? "Hands started going up. He said, "I am going to give this $20 to one of you - but first, let me do this." He proceeded to crumple the 20-dollar note up. He then asked. "Who still wants it?" Still the hands were up in the air.

Một diễn giả nổi tiếng bắt đầu buổi nói chuyện bằng cách đưa ra một tờ 20 đô-la. Trước khán phòng gần 200 người, ông ta hỏi: "Ai muốn lấy tờ 20 đô-la này?". Rất nhiều cánh tay đưa lên. Ông ta lại nói: "Tôi sẽ cho một người trong số các bạn tờ 20 đô-la này - nhưng trước tiên để tôi làm điều này đã." Ông ta vò nhàu nát tờ 20 đô-la lại và hỏi: "Các bạn còn muốn nó chứ?". Vẫn còn rất nhiều cánh tay đưa lên.

"Well," he replied, "what if I do this?" He dropped it on the ground and started to grind it into the floor with his shoe. He picked it up, now crumpled and dirty. "Now, who still wants it?" Still the hands went into the air.

"Nếu tôi làm điều này thì sao?". Ông ta lại nói trong khi thả tờ giấy bạc xuống sàn nhà và dùng gót giày chà lên nó. Đoạn ông ta nhặt nó lên, bây giờ thì nó đã nhàu nát và bẩn thỉu. "Các bạn vẫn còn muốn nó chứ?". Vẫn còn một vài cánh tay đưa lên.
"My friends, you have all learned a very valuable lesson. No matter what I did to the money, you still wanted it because it did not decrease in value. It was still worth $20. Many times in our lives, we are dropped, crumpled, and ground into the dirt by the decisions we make and the circumstances that come our way. We feel as though we are worthless; but no matter what happened or what will happen, you will never lose your value. Dirty or clean, crumpled or finely creased, you are still priceless to those who love you. The worth of our lives comes, not in what we do or who we know, but by ...WHO WE ARE. You are special - don't ever forget it."

"Các bạn thân mến, các bạn đã học được một bài học rất giá trị. Bất kể tôi đã làm gì với tờ giấy bạc này, các bạn cũng vẫn muốn có nó bởi vì nó không hề giảm đi giá trị. Nó vẫn là 20 đô-la. Nhiều lần trong cuộc sống, chúng ta bị bỏ rơi, bị thất bại, bị áp bức bởi những quyết định của chúng ta làm chúng ta rơi vào hoàn cảnh khó khăn. Chúng ta cảm thấy dường như mình vô dụng; nhưng dù cho có bất cứ điều gì xảy đến, bạn vẫn không bao giờ mất đi giá trị của mình. Dơ bẩn hay sạch sẽ, nhàu nát hay thẳng thớm, bạn vẫn vô giá đối với những người thương yêu bạn. Giá trị của cuộc sống chúng ta không phải ở những gì chúng ta làm, những gì chúng ta biết mà ở chỗ chúng ta là ai. Bạn đừng bao giờ quên điều đó."

Because I love you - Shakin' Stevens


Because I love you
                               Shakin' Stevens
If I got down on my knees and I pleaded with you
Nếu anh quì xuống đây và nài xin em
If I crossed a million oceans just to be with you
Nếu anh sẵn sàng vượt ngàn đại dương chỉ để được gần bên em
Would you ever let me down?
Liệu em có nỡ để anh thất vọng không?

If I climbed the highest mountain just to hold you tight
Nếu anh trèo lên ngọn núi cao ngất kia, chỉ để được ôm em thật chặt
If I said that I would love you every single night
Nếu anh bảo rằng anh sẽ mãi yêu em, dù trong đêm dài cô đơn
Would you ever let me down?
Liệu em có nỡ để anh thất vọng không?
Well I'm sorry if it sounds kinda sad, it's just that
Ôi, anh thật xin lỗi nếu như điều đó nghe quá não nề, đó chỉ là vì
Worried, so worried
Anh lo sợ, quá lo sợ
that you let me down
Rằng một ngày nào đó anh sẽ mất em vĩnh viễn

Chorus:

Because I love you, love you
Bởi vì anh yêu em, yêu em
Love you, so don't let me down
Mãi yêu em,vậy đừng bao giờ rời xa anh em nhé


If I swam the longest river just to call your name
Nếu anh bơi qua con sông dài thẳm kia, chỉ để gọi tên em
If I said the way I feel for you would never change
Nếu anh nói rằng cảm giác của anh dành cho em sẽ không bao giờ thay đổi
Would you ever fool around
Có khi nào em nỡ lòng đùa cợt với tình yêu của anh không?

Well I'm sorry if it sounds kinda bad, just that
Ôi, anh thật xin lỗi nếu như điều đó nghe quá não nề, chỉ là vì
Worried, cuz' I'm so worried
Anh lo sợ, quá lo sợ
that you let me down
Rằng một ngày nào đó anh sẽ mất em vĩnh viễn

Chorus
Because I love you, love you
Bởi vì anh yêu em, yêu em
Love you,love you
Mãi yêu em,mãi mãi yêu em

Well I'm sorry if it sounds kinda bad, just that
Ôi, anh thật xin lỗi nếu như điều đó nghe quá não nề, chỉ là vì
Worried, cuz' I'm so worried
Anh lo sợ, quá lo sợ
that you let me down
Rằng một ngày nào đó anh sẽ mất em vĩnh viễn
 
Because I love you, love you
Bởi vì anh yêu em, yêu em
Love you, I love you
Mãi yêu em,anh mãi yêu em
Love you,love you
Mãi yêu em,mãi mãi yêu em

Chủ Nhật, 11 tháng 3, 2012

Một số câu thành ngữ tiếng anh hay

As long as it works. Miễn là nó hiệu quả.
Love me love my dog. Yêu em yêu cả đường đi lối về.

One fence the tree one eats. Ăn cây nào rào cây ấy

When the cats was away, the mice is play. Vắng chủ nhà, gà mọc đuôi tôm

Travelling forms a young man. Đi một ngày đàng học một sang khôn

 Better learn your friend than your teacher. Học thầy không tày học bạn.

 Practice makes perfect. Có công mài sắt, có ngày nên kim

 I dare you achieve successes without teacher. Không thầy đố mày làm nên
 Nothing venture, nothing win. Được ăn cả, ngã về không

 All cats are grey in the night. Tắt đèn, nhà tranh như nhà ngói.

 The empty vessel makes greatest sound.Thùng rổng thì kêu to.

 Better die on your feet than live on your knees. Chết vinh còn hơn sống nhục.

 Trèo cao, té nặng. The higher you climb, the greater you fall

 Gậy ông đập lưng ông / ăn miếng trả miếng. An eye for an eye, a tooth for a tooth.

 Suy bụng ta ra bụng người. A thief knows a thief as a wolf knows a wolf

Mẫu câu tiếng anh thông dụng trong cuộc sống

1. After you.:Mời ngài trước.
Là câu nói khách sáo, dùng khi ra/ vào cửa, lên xe,...

2. I just couldn't help it. Tôi không kiềm chế được / Tôi không nhịn nổi...
Câu nói hay ho này dùng trong những trường hợp nào?

.eg: I was deeply
moved by the film and I cried and cried. I just couldn't help it.
3. Don't take it to heart. Đừng để bụng/ Đừng bận tâm
eg: This test isn't that important. Don't take it to heart.


4. We'd better be off. Chúng ta nên đi thôi
It's getting late. We'd better be off .


5. Let's face it. Hãy đối mặt đi / Cần đối mặt với hiện thực
Thường cho thấy người nói không muốn né tránh khó khăn.
eg: I know it's a difficult situation. Let's face it, OK?


 6. Let's get started. Bắt đầu làm thôi
Nói khi khuyên bảo: Don't just talk. Let's get started.

7. I'm really dead. Tôi mệt chết đi được
Nói ra cảm nhận của mình: After all that work, I'm really dead.


8. I've done my best. Tôi cố hết sức rồi

9. Is that so? Thật thế sao? / Thế á?
Biểu thị sự kinh ngạc, nghi ngờ của người nghe


10. Don't play games with me! Đừng có giỡn với tôi.

11. I don't know for sure. Tôi cũng không chắc
Stranger: Could you tell me how to get to the town hall?

Tom: I don't know for sure. Maybe you could ask the policeman over there.


12. I'm not going to kid you. Tôi đâu có đùa với anh
Karin: You quit the job? You are kidding.
Jack: I'm not going to kid you. I'm serious.


13. That's something. Quá tốt rồi / Giỏi lắm
A: I'm granted a full scholarship for this semester.
B: Congratulations. That's something.


14. Brilliant idea!
Ý kiến hay! / Thông minh đấy!

15. Do you really mean it? Nói thật đấy à?
Michael: Whenever you are short of money, just come to me.
David: Do you really mean it?


16. You are a great help.
Bạn đã giúp rất nhiều

17. I couldn't be more sure.
Tôi cũng không dám chắc


18. I am behind you. Tôi ủng hộ cậu
A: Whatever decision you're going to make, I am behind you.


 19. I'm broke. Tôi không một xu dính túi

20. Mind you! Hãy chú ý! / Nghe nào! (Có thể chỉ dùng Mind.)
eg: Mind you! He's a very nice fellow though bad-tempered.


21. You can count on it. Yên tâm đi / Cứ tin như vậy đi
A: Do you think he will come to my birthday party?
B: You can count on it.


22. I never liked it anyway. Tôi chẳng bao giờ thích thứ này
Khi bạn bè, đồng nghiệp làm hỏng cái gì của bạn, có thể dùng câu nói này để họ bớt lúng túng hay khó xử:
Oh, don't worry. I'm thinking of buying a new one. I never liked it anyway


23. That depends.Tuỳ tình hình thôi
eg: I may go to the airport to meet her. But that depends.
Congratulations.Chúc mừng


24. Thanks anyway. Dù sao cũng phải cảm ơn cậu
Khi có người ra sức giúp đỡ mà lại không nên chuyện, có thể dùng câu này để cảm ơn


25. It's a deal. Hẹn thế nhé
Harry: Haven't seen you for ages. Let's have a get-together next week.
Jenny: It's a deal.